Ai gặp cũng phải gọi nàng một tiếng di ư…
Trong lòng tuy nghĩ vậy, nhưng Trần Ngôn vẫn nghiêm túc chắp tay: “Thì ra là Hữu Tô đạo hữu, thất lễ rồi!”
“Kẻ vừa bị ngươi giết chết là người của tộc Thanh Khâu Bạch Hồ, cũng là đồng môn của ta. Tên của ả… Thôi, chết rồi thì không nhắc tới làm gì.” Hà lão thái thái lắc đầu, chậm rãi nói: “Mấy chục năm trước, chúng ta đã gây ra đại họa ở Vực giới, không được tộc dung thứ, nên mới hợp lực trốn đến thế giới này.”
“Ừm.” Trần Ngôn gật đầu, vẻ mặt không chút biểu cảm.